Thứ Năm, 6 tháng 9, 2012

Thư gửi Thầy - Phương Oanh.

Paris, ngày 7 tháng 9 năm 2012

                Kính thưa Thầy,

Thời gian trôi qua thật nhanh, mặc dù đã trưởng thành, con vẫn luôn ghi nhớ và noi gương Thầy trong những lúc dạy học, giống như ngày xưa lúc con còn được là học trò  của Thầy trong  lớp ký âm pháp ở nhạc viện Saigon.

Trong 6 năm liên tiếp được học với Thầy, con đã thấm nhiễm cách làm việc quy cũ của Thầy, nhất là cách đối xử với học trò thật nghiêm đã cho con một phương pháp làm việc rất có hiệu quả khi vào đời.

Thầy đã tận tâm dạy bảo, trao truyền cho học trò hết những gì Thầy có thể cho, để vốn liếng mình có, có thể xử dụng khi làm việc trong tương lai. 

Sau khi ra trường, con đã được làm việc với Thầy, có thể nói thời gian này là khoảng thời gian hạnh phúc nhất vì được học hỏi trực tiếp kinh nghiệm và kiến thức về âm nhạc qua các bài phân tích, dẫn giải của Thầy trên đài phát thanh hay đài truyền hình do Thầy điều khiển cùng với chị Tuyết Hằng, Hồng Vân, Hùng Tâm. Những chương trình này, ba con luôn luôn đón nghe, đón xem mỗi khi đến giờ phát thanh hay phát hình.

Làm việc với Thầy thật vui, nhưng cũng thật khó, vì Thầy luôn luôn muốn mọi việc phải được hoàn toàn tốt đẹp. Nên khi được Thầy giao bài hát, các bạn con, luôn cố gắng chuẫn bị thật kỹ, để khi đến phòng thu, không bị mất thì giờ làm đi làm lại cho truyền hình. Còn chương trình phát thanh trực tiếp, khi diễn, cũng phaỉ xem canh thời gian không được đi lố giờ mà đài phát thanh đã ấn định.., nhất là phải diễn giống như thật, để người nghe có cảm tưởng như họ được tiếp xúc với những người đang diễn.

Giờ đây ngồi viết những giòng chữ này, suy nghĩ mãi con mới thấy mình may mắn được làm học trò của Thầy.

Người xưa nói Nhứt tự vi sư. Nhưng phần con, con thì được học Thầy rất nhiều...từ cách làm việc, cách sống, cách ứng xử với những người chung quanh. Công ơn giáo dục của Thầy, không bao giờ con quên.

Một điều trong lòng con, kính trọng Thầy như ba mình, nên khi nói chuyện, cách xưng hô THẦY-CON luôn luôn trên môi mình.

Giờ đây, hơn 60 tuổi, sắp bước vào 70, con cũng vẫn cảm thấy mình như đứa học trò nhỏ ngày nào, mong đến giờ để vào lớp học với Thầy, mà trong lòng cũng hơi lo lắng vì kính sợ. Một sự kính sợ nễ phục vì không muốn Thầy mình buồn phiền vì mình học không tốt. Căng thẳng nhất là giờ khảo bài... Nhưng khi nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của Thầy lúc học trò làm bài đúng, viết chính tả đơn điệu, hợp âm hoàn toàn hay, thì lòng còn lại cảm thấy tình thương yêu kính trọng Thầy gia tăng.

Con rất tin và hiểu Thầy nhiều hơn, vì điều nầy cũng đã đến với con, những khi học trò đi thi lên lớp hay tốt nghiệp ở nhạc viện bên nhà (Saigon) hay ở nhạc viện bên này (Sevran, Antony) tim con theo dõi các em từng tiếng đàn, từng nốt nhạc, từng tiếng nhịp đập của đôi chân trong suốt thời gian học trò đàn trước giám khảo.

Đây là lá thư đầu tiên cũng là lá thư duy nhất con gửi đến Thầy để cám ơn sự lo lắng của Thầy trong lúc dạy học.

Kính thư

Phương Oanh.
Học trò của Thầy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét